Nếu có một chiếc vé quay ngược thời gian về cái ngày đầu tiên biết đến cờ bạc, tôi sẽ đốt nó, không phải để làm lại mà vì chỉ nghĩ đến việc phải trải qua tất cả một lần nữa thôi là tôi thấy nghẹt thở. Tôi từng nghĩ mình chơi cho vui, thắng vài trăm vài triệu và tự nhủ mình kiểm soát được. Nhưng rồi một ngày, tôi bắt đầu nạp tiền để gỡ, gỡ để cảm thấy mình chưa thua và chính lúc đó tôi không còn là người chơi mà trở thành con mồi.
Cờ bạc không sai, sai là tôi – một kẻ không biết dừng, không biết giới hạn, không phân biệt được đâu là giải trí, đâu là nghiện ngập. Cuộc đời không cho ta nhiều lần chơi thử, có khi chỉ một lần sa chân là đánh mất cả đời.